top of page

[Review] Norwegian wood - Haruki Murakami

  • playitspicy13
  • Jan 5, 2017
  • 5 min read

RATING: 9/10

Rừng Na Uy ( Norwegian wood ) là cuốn sách đầu tiên đưa tôi đến với văn học Nhật Bản. Một cuốn sách mà người người nhà nhà bảo rằng thuộc dòng văn học lãng mạn, không thể thiếu trong tủ sách của bất kì cô gái mới lớn nào. Ban đầu là vì tò mò, nhưng tất cả thật sự đã trở nên mạnh mẽ hơn, da diết hơn, khắc khoải hơn. Chính lúc ấy, cái lúc mà mọi xúc cảm biến thành dòng điện chạy giần giật trong người ấy, tôi nhận ra rằng “lãng mạn” chỉ là một khía cạnh rất nhỏ của cuốn sách, thậm chí gần như không có. Tác giả đã mang vào đó biết bao điều, để cuốn sách không chỉ đơn thuần là những câu chuyện tình lãng mạn, mà ẩn chứa cả ước mơ, cả những nỗi đau của người trẻ, và biến nó thành nỗi đau của cả thời đại này. Những kí ức lãng đãng của Toru Watanabe trong một chuyến bay đến Đức đã dẫn dắt người đọc vào quá khứ, đến với những đường nét, những hình ảnh đầu tiên của người con gái tên Naoko - mối tình đầu tuổi hai mươi đầy cuồng si hoang dại. Naoko là quá khứ, là hình ảnh người bạn thân đã chết mà cả hai cùng chia sẻ, là tấm thân trong suốt dịu dàng trong một đêm trăng. Rồi cuộc sống lại dẫn anh gặp Midori, là cuộc sống hiện tại, là sự chia sẻ giữa hai con người cần đến nhau, là một buổi tối cùng uống rượu ngồi gác thượng, ngắm cảnh hỏa hoạn nhà hàng xóm. Cả ba người họ đã tạo nên mối tình tay ba làm lay động hàng triệu con tim độc giả trên toàn thế giới, bởi lẽ tình yêu mà họ thể hiện là thứ tình yêu dù quấn quít xác thân vẫn là trong trắng, là trung thực và dũng cảm. Phải, trong Rừng Na Uy, tình dục được nhắc đến rất nhiều, và có thể cho rằng tác giả không hề “run tay” hay “ngượng miệng” khi viết ra những lời thoại như thế. Nó khiến cho một cô gái vị thành niên như tôi không khỏi ngạc nhiên và bàng hoàng. Thế nhưng, từ sâu thẳm trong trái tim, tôi thấy nó đến rất tự nhiên, phóng khoáng và chân thực, như chính lối sống của con người Nhật Bản. Và hơn hết, là nó mạnh mẽ như một mũi tên lao vút ra khỏi cánh cung, nó xuất phát từ sự ngay thẳng, sự thuần khiết của mỗi kiếp người. Đọc lời thoại trong Rừng Na-uy mà tôi luôn tự hỏi, sau này, liệu tôi có đủ can đảm để nói ra những lời nói chân xác như thế với người mà tôi sẽ gọi là “người yêu”, có đủ can đảm để bày tỏ những suy nghĩ trong lòng mình một cách trung thực và mạnh mẽ? Chính vì thế mà tôi thấy Rừng Na Uy không lãng mạn. Tình yêu thể hiện trong đó không núp bóng những lí tưởng lãng mạn, mơ hồ, mà hiển hiện dưới ánh sáng theo cách chân thực nhất, công khai trực tiếp trong tấm lòng trung thực và dũng mãnh của tuổi trẻ. Đọc truyện của Murakami, tôi luôn nhớ đến câu "Sự chết tồn tại, không phải như một đối nghịch mà là một phần của cuộc sống". Trong truyện nhuốm màu tang tóc, màu của những giấc mơ vỡ nát và những tình cảm không trọn vẹn. Quá nhiều cái chết xung quanh câu chuyện, quá nhiều cuộc đời sống không lý tưởng. Sự lẻ loi, cô đôc, sự yếu đuối, mất kiểm soát, sự ngông cuồng nhưng vẫn cần một chỗ dựa... tất cả đã hòa trộn với nhau tạo nên một câu chuyện buồn miên man ám ảnh. Cái chết liệu có phải là sự giải thoát, và chỉ khi chết đi, con người mới thoát khỏi tất cả những dối trá, những đen tối của cuộc đời? Rồi tôi lại nghĩ, nếu là vậy, tại sao con người không chết hết đi? Câu hỏi đó lại khiến tôi nhớ tới những cái giếng đồng xuất hiện trong câu chuyện của Naoko ở đầu cuốn sách, những cái giếng nằm ở đâu đó trên đồng cỏ và chờ đợi ai đó lạc chân ngã xuống và rồi tất cả kết thúc. Những con người còn quá trẻ như Naoko và Kizuki tự mình tìm đến cái chết có phải chăng vì họ đã lỡ trượt chân xuống miệng giếng, không thể tự mình giải thoát và cũng không ai bên cạnh đủ sức đưa họ quay trở lên? Những cái giếng ấy phải chăng chính là những tuyệt vọng thăm thẳm trong tâm hồn mỗi con người, là những bức bối và áp lực của xã hội Nhật thập niên 60 – 70. Và chính những biến đổi ngu xuẩn của thời cuộc lúc bấy giờ chính là cú đẩy không khoan nhượng những người trẻ như Naoko và Kizuki xuống miệng giếng đen ngòm sâu hun hút? Ánh sáng mặt trời trong câu chuyện nhuốm màu bi kịch này là cô gái tên Midori, một cô gái mạnh mẽ dám nghĩ dám làm. Tuy cận kề cái chết của cha, nhưng cô đã không hề rơi vào những cái giếng lẩn khuất trên đồng cỏ, cô đã lựa chọn một con đường khác. Câu chuyện tình tay ba Naoko-Toru-Midori dường như đặt Toru vào giữa cái chết và sự sống, giữa quá khứ và hiện tại. Tình yêu Toru dành cho Naoko là tình yêu ám ảnh như một giấc mơ, còn tình yêu anh dành cho Midori là một tình yêu mà ở đó họ cần nhau để sống, và sống vì họ cần nhau. Rừng Na Uy đã cho ta thấy được tuổi trẻ có những tổn thương và cả những sự tiếc nuối mà thời gian không thể chữa lành, đôi khi cái chết là liều thuốc hữu hiệu cuối cùng, nhưng điều quan trọng vẫn là hãy cố gắng sống... như Toru Watanabe. Gấp quyển sách lại chỉ là những suy nghĩ miên man cùng những dòng nước mắt cứ thế tự nhiên lăn. Rừng Na Uy là một câu chuyện đau thương đến tột độ. Nó là một câu hỏi lớn, một nỗi ám ảnh của thời đại mà bất cứ ai cũng nên đọc và tự trả lời cho chính mình. Rừng Na Uy được viết ra dường như chỉ để dành riêng cho tuổi thanh xuân, một câu chuyện tình yêu giản dị.

“Giản dị như sự thật Như bốn mùa. Như sống chết.


Commenti


Search By Tags
Follow Us
  • Black Facebook Icon
  • Instagram Social Icon

KẾT NỐI VỚI CHÚNG TÔI:

  • Facebook - Black Circle
  • Black Instagram Icon
bottom of page